Tại sao mẹ tôi nói dối?

Lên cấp 2 , để nộp đủ tiền học phí cho chúng tôi , vừa làm thợ may , mẹ vừa đến hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm. Bán nhật tối mùa đông , nửa đêm tỉnh giấc vẫn thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ hộp quẹt bên cạnh chiếc đèn dầu. Tôi nói: Mẹ à , mẹ đi ngủ thôi. Mẹ cười nhẹ: Mẹ không buồn ngủ! Ngày tôi thi vào trung học , mẹ xin nghỉ làm cứ đứng ở cổng trường ngóng vào. Đất mùa hạ nắng khét tóc. Mẹ vẫn nhẫn nại đứng chờ tôi suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho tôi bình trà đã được pha sẵn , dụ dỗ tôi uống. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của mẹ , tôi liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên , Mẹ không khát! Sau khi cha lâm bệnh mệnh chung , mẹ càng vất vả hơn. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học , cái khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý thợ sửa xe đầu ngõ biết chuyện , việc lớn nhỏ chú đều qua giúp một tay. Chúng tôi hiểu mẹ và chú có phú cho hình thể nhưng không La ó. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc , cương quyết không đi bước nữa. Công chúng khuyên , mẹ cương quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy!Sau khi anh em tôi tốt nghiệp đại học , mẹ nghỉ hưu nhưng vẫn nối làm những việc vặt vãnh ở chợ để duy trì cuộc sống. Chúng tôi luôn luôn gửi tiền về để thờ phụng nhưng mẹ toàn giao hoàn. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà! Tôi có điều kiện sang sinh sống tại Mỹ. Sống một thời gian , muốn đưa mẹ qua Mỹ để có điều thờ phụng mẹ Trội hơn nhưng lại bị mẹ chối từ. Mẹ bảo: Mẹ không quen!. Nhiều năm trôi qua , mẹ lâm trọng bệnh , phải vào viện điều trị. Khi tôi đáp máy bay về thăm mẹ , mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh hoạn dày vò đến chết đi cải tử hoàn sinh , tôi đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: nam tử , đừng khóc , mẹ không đau đâu. Đấy là lần nói dối lần chót của mẹ.MAI NGÂN
.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến